Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Được nói chuyện, được trao đổi.
Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Thôi thì tôi im lặng. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề.
thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Sợ không trả được? Không phải. Tiếng máy của mình đã tắt.
Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.
Xung quanh chỉ có đổ nát. Cả món tinh thần cũng thế. Họ nỗ lực vì điều đó.
Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.
Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.
Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi.