Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?.
Nó muốn khám phá tôi. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận.
Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Không hẳn là sợ mất cho bạn.
Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Hai chuyện này khác nhau. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.
Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ.