Nhưng nay, tội nằm dài trên ghế mà chủ toạ các cuộc hội họp này . Ông Dale Carnegie đã mở đường trong công việc viết sách cho người lớn bằng lối văn ấy. Tôi gặp bà ta ngồi với ông chồng trong một toa xe lửa có phòng ăn, từ Nữu Ước về một xứ có trại ruộng của tôi là Missouri.
Ít người phải dùng đến cực hạn năng lực của mình, vì chúng ta có những nguồn mãnh lực thăm thẳm không bao giờ dùng tới". Bác sĩ nói bà đau tim vì thần kinh bị chứng hồi hộp và vô phương chữa cái bệnh do xúc động mà ra đó. Số tiền nợ bác sĩ tăng lên vùn vụt.
Một trong những nguyên nhân chính của sự mệt nhọc là nỗi buồn chán. Con hãy ngó đàn chim trên trời. Có người khuyên một cô học sinh của tôi nên viết văn vì cô ta có một số dụng ngữ khá lớn.
Không, xin đừng tin vậy. Tôi cũng biết thiên hạ nhàm tai về câu ấy, vì nó ở đầu lưỡi mọi người và nhắc đến nó thì gần như vô duyên. Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề.
Nuốt một cục lớn nha phiến rồi có thể nằm dài trên tuyết hưởng cái thú "đi mây" và lên mây luôn. Bạn chẳng làm được gì cả, nhưng về nhà, bạn thấy mệt, đầu như búa bổ. Các bà chẳng bao giờ thấy hết việc cả và lúc nào cũng lo lắng chạy thi với kim đồng hồ.
Vậy ta có thể kết luận: ngăn ngừa mệt mỏi tức là ngăn ngừa ưu phiền. Tôi tập quên đi dĩ vãng và không nghĩ tới tương lai nữa. Mà bây giờ chúng đã sắp nhốt tôi vô cái ngục hiểm độc kia!
Nếu đó là ý kiến của bạn thì bạn có quyền giữ nó. Và xin cho con yêu tràn trề cả những kẻ thù của con nữa". Có lẽ chưa ai khổ cực ghê gớm như họ trên con đường về.
Nhưng hãy quên cái muốn của họ đi mà chỉ nghĩ đến cái lợi của bạn khi bạn yêu công việc hơn lên. Trong đoạn cuối bài diễn văn đó, ông nói rằng, cách hay hơn hết và độc nhất để sửa soạn ngày mai là đem tất cả thông minh, hăng hái của ta tập trung vào công việc hôm nay. Y quả đã làm việc tốt, và chúng ta đã nhầm mà buộc tội y.
Nếu bạn học cách nghỉ ngơi của nó thì có lẽ cũng tránh được những bịnh ấy. Ông nói: "Nếu ta muốn kiếm một chút vui trên cõi trần, ta phải thực hành những nghĩa cử tốt đẹp, không những để lợi cho mình mà cần nhất lợi cho kẻ khác nữa, vì cái vui của mình tuỳ thuộc vui của kẻ khác, cũng như vui của kẻ khác tuỳ thuộc vui của mình". Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta?
Lòng tự ngờ vực sẽ tạo ra nhiều nỗi ngờ vực khác. Nếu gặp một người dắt một con chó đẹp ở ngoài đường, luôn luôn tôi khen con chó đẹp. Nhưng mặc dầu xương tôi gần lòi khỏi da, như những mỏm đá trên sườn đồi, mặc dù chân tôi nặng như chì, tôi cũng chẳng hề ưu phiền! Tôi không khóc một tiếng, tôi cứ mỉm cười! Phải, tôi bắt buộc phải mỉm cười.