Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.
Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Hai chuyện này khác nhau.
Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.
Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.
Nhưng chờ đến bao giờ. Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Vậy thì nó là một giấc mơ. Trong tay tôi không có luật… Mình không bao giờ thả.
Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.