Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm.
Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Phải cạo râu đi nghe chưa.
Là người thì nên thế. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào.
Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.
Mà bác thì dùng toàn công thức. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.
Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.
Nhưng bạn muốn về ngay. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm.
Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Mệt và không thích thú.
Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.