8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.
Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.
Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.
Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào.
Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
Thôi thì dùng vào chỗ khác. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Đó là hạn chế của bạn. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.