Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Đã thế lại còn không chịu quay bài. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Cớ gì mà không dám nói. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.
Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức.
Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.
Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.
Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Không gì tự nhiên mất đi. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ.
Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt.
Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.