Vai diễn thật của Mitchum ngoài đời mang đến cho chúng ta một bài học: Đừng bao giờ hỏi chuyện một người không thích nói. Ví dụ khi bạn nói chuyện với người tu hành thì đừng giả định những việc trần tục quá. Ngay tôi cũng cho rằng việc này rất dễ… thất bại.
Thế nhưng ông đã làm một việc mà không phải ai cũng dám làm. Tôi đến bắt tay anh ta và, ôi trời, bàn tay ấy ướt sũng mồ hôi. Người ta không thể đánh vần và nhớ nó một cách dễ dàng được.
Nhiều người thích dùng các thuật ngữ nghe có vẻ thời thượng chứ không muốn dùng những từ quen thuộc bình thường. Frank bảo: Chàng trai trong bài đang giận đấy. Trong một cuộc trò chuyện hẳn bạn sẽ nói một điều gì đó về bản thân của mình.
Don tới bàn của Sinatra để nhờ một việc. Nhưng phải luôn tự hỏi rằng bạn đã làm việc tốt hay chưa, và muốn biết điều này thì hãy luôn lắng nghe góp ý của mọi người. Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ.
Phong cách này sẽ làm cho những người phỏng vấn cảm thấy thích thú. Đôi mắt trố lên đầy háo hức, đôi tai chăm chú lắng nghe mọi âm thanh phát ra từ đài. Những đồng nghiệp sẽ nghĩ gì? Họ không thể đánh giá cao bạn được.
Bạn có thể rút ra co mình một kinh nghiệm giao tiếp qua cử chỉ một cách tự nhiên nhất. Họ đã thành công trong việc tạo ra một không khí mang lại cảm giác thân mật, thoải mái giữa chủ và khách từ những chiếc ghế ngồi này. Còn ông thì sẽ nói với họ rằng ông chống lại nó.
Người nào không hề mắc một lỗi nhỏ cũng chẳng thể tạo ra một thành tích vĩ đại. Ngừng ba giây để thở, Dick nói tiếp: Vấn đề chính là chỗ đó! Tôi cần một người đánh thức khán giả dậy sau khi họ đã được Sullivan ru ngủ. Hãy hỏi thử xem lẵng hoa ai cắm mà đẹp thế… Những đồ vật tuy vô tri vô giác song rất có ý nghĩa với cuộc trò chuyện của bạn.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng có rất nhiều người sai lầm khi nói về những đề tài mà họ không hoàn toàn thấu đáo. Sinh thời Bob rất hài hước và vui nhộn, lúc nào cũng muốn pha trò. Trước gọi dân gốc Tây Ban Nha nay đổi thành người Mỹ Latinh (Latino).
Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Luôn nắm rõ và khẳng định lại vấn đề. Sau đó, tạ ơn trời, phần còn lại của chương trình diễn ra êm xuôi trót lọt.
Hay khủng khiếp hơn là sẽ bị thu hồi giấy phép rồi dẹp luôn. 9 giờ 10 phút, tôi buồn ngủ díu cả mắt. Đơn giản nhưng hài hòa.