Nếu nói mà không biết rằng mình đang nói cái gì, không biết rằng mình sẽ lèo lái vấn đề này đi đến đâu thì nguy hiểm vô cùng! Tôi đoan chắc bài diễn văn đó sẽ toàn những tiếng ậm ừ, ấp a ấp úng, và rất dễ bị lạc đề. Cuối cùng, có thể khẳng định dạng câu hỏi giả định này có rất nhiều tác dụng. Và thật tuyệt nếu bạn đang sống một mình, bạn có thể nói vô tư, nói sảng khoái… bất cứ lúc nào! Thỉnh thoảng tôi cũng hay làm như vậy.
Năm kế nữa cũng không nốt… Rõ chưa? Các cậu đã làm một chuyện tồi tệ nhất mà tôi từng thấy ở cái trường này. Nên khôn khéo linh động chọn đề tài thích hợp nhất. Nhưng ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì.
Tốt lắm! Kể từ bây giờ đây là tên của anh. Một chàng trai trong độ tuổi hai mươi đôi khi hành động mà không ý thức được hết trách nhiệm. Vì sao tôi biết? Vì nó cũng vừa mới giúp ích cho tôi.
Sam kể câu chuyện này vì hôm ấy hầu hết khán giả là những người thuộc tầng lớp lao động. Boom-Boom rất hài lòng, ông ta chờ tôi ở xe và nhìn tôi với đôi mắt nhấp nháy: Chào chàng trai! Anh tuyệt lắm! Họ hay nhìn những việc khó khăn nghiêm trọng một cách nhẹ nhàng hơn.
Dĩ nhiên thầy cũng để chúng tôi được tốt nghiệp ngay trong năm đó. Một anh bạn nói rằng cả gia đình anh ta sẽ chuyển đến sống ở một thành phố khác. Cách luyện nói này tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả.
Thế là gần cuối chương trình, khi tôi nói lấp lửng về vấn đề này thì đùng một cái, Perrot nói rằng ông ta sẽ ra tranh cử tổng thống nếu được bỏ phiếu trên khắp 50 bang. Ai mà không thích nghĩ rằng nền kinh tế quốc gia vững như bàn thạch, nhưng xem chừng cái bàn thạch ấy giờ đây cũng đang lung lay. Anh phi công xuất sắc trong thế chiến thứ hai đó bỗng chốc trở thành người khách nói chuyện thơ nhất.
Hoàn toàn khác nhau! Đó là phản ứng tự nhiên của con người. Là một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước hay không. (Bạn có biết Jeanette MacDonald? Cô ca sĩ nổi tiếng này cùng Nelson Eddy lập thành đôi song ca được mến mộ nhất nước Mỹ trong thập niên 1930-1940).
Chú ý xem họ có muốn nói gì hay không và sử dụng ngay câu hỏi của Henry Kissinger: Còn bạn, bạn nghĩ gì về vấn đề này?. Và Joe đã trả lời hết sức chân thật, khiến mọi người đều bất ngờ. Như vẫn thường khuyên các bạn rằng những gì mà ta mập mờ thì ta không nên nói, bởi vậy, tôi không nói cái gì liên quan đến thương thuyền cả.
Nếu ngay từ ban đầu tôi hỏi Joe có yêu cha không, thì rất có thể tôi sẽ nhận được một câu trả lời chuẩn mực: Dĩ nhiên. Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh. Những điều ấy bạn hoàn toàn có thể không mắc phải khi chỉ nói theo lối thông thường, bình dị.
Colonel cho tôi làm việc trở lại nhưng tôi phải trả tiền những tấm kính vỡ. Ngoài ra anh còn là một nhà doanh nghiệp thành công. Perrot phủ nhận việc ông ta quan tâm đến kỳ tranh cử tổng thống.