Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Bác tôi bảo: Chào chú đi con.
Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.
Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Nước mắt tôi lại rơi.
Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Một con lươn thì chính xác hơn. Lần sau không thế nữa nhé.
Câu chuyện có vẻ như vầy. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.
Anh dạy em, biết, quay ngay. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.
Cậu em kia, là một người tốt. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.