Một số người nghĩ là càng đóng góp vào nhiều câu chuyện thì tên tuổi của họ càng nổi đình nổi đám, mặc dù chả ai muốn nghe họ nói. Vì đôi khi sự im lặng còn đáng giá hơn hàng ngàn câu nói. Nếu đây là một chương trình trò chuyện hay phỏng vấn không thường, không có luật nào trên khắp nước Mỹ buộc bạn phải trả lời mọi câu hỏi.
Anh ấy đang quá run và hồi hộp. Một Al Gore trong chính trị khác với một Al Gore ở đời thường. Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này.
Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không. Họ đã thành công trong việc tạo ra một không khí mang lại cảm giác thân mật, thoải mái giữa chủ và khách từ những chiếc ghế ngồi này. Ban kiểm tra có nhiệm vụ báo kịp thời với bạn rằng Stop or Zap (Dừng hoặc Tiếp đi!).
• Bạn học hỏi được gì từ những người khách thú vị nhất và chán nhất Thật ra Sinatra không hứng thú lắm với các phương tiện truyền thông đại chúng, và nhất là lại không thích được các phóng viên săn tin phỏng vấn này nọ. Nhưng thầy Cohen không cười.
Đang bồi hồi với những câu chuyện nhớ về quê hương không sao kể xiết, chợt nhìn thấy ánh đèn sáng rực rỡ từ tòa Nhà Trắng bên kia (bữa tiệc này chúng tôi đã tổ chức ở tòa nhà lịch sử Decatur), thì lúc đó đột nhiên câu chuyện lại hướng về… Nhà Trắng, rồi thì chuyện quốc gia, chuyện quốc tế… Và sau đó? Một cuộc bùng nổ đề tài. Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng. Vào một buổi tối nọ, tôi ngồi kế bên Frank trong một bữa tiệc tại California.
Trái lại, việc phân ưu sẽ nhiều hơn nơi tang lễ. Và thế là chàng ca sĩ đã trò chuyện hết sức cởi mở như chính con người thật của mình. Và khi nào mới thích hợp để nói chuyện phiếm? Cách nói ngắn gọn, sắc sảo sẽ gây ấn tượng và có sức thuyết phục hơn rất nhiều.
Những người khách bộ hành nhìn vào cửa kính và thấy một người đàn ông đang gục đầu xuống bàn, cạnh cái micro. Vì sự gò bó, khiên cưỡng không bao giờ giúp bạn thể hiện tốt bản thân được. Những câu hỏi giả định kiểu này thì chẳng bao giờ giới hạn đề tài lẫn số lượng.
Herb nhấn giọng: Nhưng thầy chỉ kiểm tra với một cuộc điện thoại. Một cầu thủ đang dẫn bóng… Hình như anh muốn chuyền cho đồng đội… Không kịp rồi, một cầu thủ khác đã băng lên giành được bóng… Anh ấy di chuyển rất nhanh… qua mặt được một người, hai người… Lách bóng rất khéo… Vâng, thưa các bạn, một pha tranh bóng quyết liệt đang diễn ra… Anh ấy bị ngã. Dĩ nhiên không ai bắt bạn phải nhìn họ chằm chằm (Điều này khiến người ta rất khó chịu).
Jackie Gleason từng nói thế này: Tôi muốn thấy vui thích và thoải mái trong những việc tôi làm. Một người nói rằng sẽ sử dụng phép tàng hình để làm việc thiện giúp người. Nhưng nếu cô ấy nói: Ồ, tôi chẳng biết gì về Mike Tyson cả, sao hắn không được đấu nữa vậy?, điều này có nghĩa là bạn cần kể qua loa sự việc, nói đôi chút suy nghĩ của mình rồi nhanh chóng bắt sang một đề tài khác là vừa.
NHỮNG KHÁCH MỜI THÚ VỊ NHẤT VÀ CHÁN NHẤT CỦA TÔI, VÀ LÝ DO VÌ SAO Bạn có thể tưởng tượng các thính giả của tôi đã cười nghiêng ngửa thế nào. Cố lên nào Larry! Và tôi chợt nghĩ ra một ý.