Tôi đang nghĩ về câu chuyện này, vì cớ làm sao mà no đến với tôi nhỉ? Tôi đã gặp lại người bạn thời thơ ấu của mình, người mà tôi đã không gặp năm mươi năm rồi, và được nghe người ấy kể cho câu chuyện may mắn này. - Bây giờ thì anh có thể sống đến suốt đời với sự may mắn đó. Chính vì vậy mà ta gọi nó là sự may mắn tốt lành, là điều mà ai trong chúng ta cũng đều mong ước.
Vì thế ta luôn phải đảm bảo rằng những bông hoa ly kia được ngủ vào ban ngày để chúng có thể ca hát vào ban đêm. Ông ấy là Jim - cũng khoảng tuổi Max - cái tuổi sáu mươi nhưng lại có gương mặt trông thật khắc khổ bởi những năm tháng dãi dầu nắng mưa in đậm trên mái tóc đã bạc quá nửa, thế nhưng trong dáng đi của ông cũng toát lên một tư thế kiêu hãnh và đầy tự trọng. Một số khác thì không.
Chàng bị sốc trước những lời Nott vừa nói. Bàn tay ông đang chuẩn bị sập cái cửa đá ngăn cách ông với thế giới bên ngoài, thế nhưng ông vẫn trả lời Sid: Trong tích tắc, những hạt giống đó nảy mầm rất nhanh thành các Cây Bốn Lá thần kỳ.
Sid là một hiệp sĩ chứ không phải là một người làm vườn chuyên nghiệp, vì thế chàng cần phải hỏi xin ý kiến của một người hiểu biết về cây cối. Tôi sẽ gặp lại anh ở thị trấn. - Ta còn đang suy nghĩ.
Bí Mật của May Mắn kể về một câu chuyện đầy cảm động giữa hai ông già, Max và Jim, khi họ tình cờ gặp nhau ở công viên trong tâm sau 50 năm xa cách. Rồi tôi xin được làm bảo vệ ở một khách sạn hạng sang khác. trong tất cả mọi thứ trên đời.
Tuy nhiên Sid vẫn quyết định leo lên núi. Sau đó chàng quay lại và làm lại lần nữa, cách đường kiếm khi nãy khoảng nửa gang tay. Vì thế, ông - Hoàng tử của lòng đất - chắc chắn ông biết nó sẽ mọc ở đâu.
Cũng vào ngày hôm đó, Sid thức dậy trễ hơn một chút so với ngày thường. từ cách đây năm mươi năm vẫn không thay đổi chút nào. Quả đúng là mọi việc đã xảy ra như thế.
Hiểu rằng tạo ra may mắn chính là chuẩn bị điều kiện lý tưởng cho những cơ hội khi nó đến. Những hạt cây này bỗng tan biến đi như những bông tuyết khi chúng chạm đất. Nott - hiệp sĩ áo đen, một trong hai người còn lại lên tiếng:
Tất cả những người đã từng sát cánh bên tôi thời hoàng kim giờ đều ngoảnh mặt lại. - Tất nhiên ta biết mi là ai. - Ngươi không cần sự cho phép của ta.
Chẳng ai thèm cắt bớt những nhánh cây già cỗi, vì thế không thể có một tí ánh sáng nào nơi đây cả, và cây không thể tươi tốt được. Các người phải băng qua mười hai ngọn đồi mới đến đó được. Nhưng chỉ có một số ít người quyết