Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn". Thức ăn hết mà dầu lửa cũng hết. Đó là lòng "biết ơn" ư? Vô lý! Đó là tình yêu, tình yêu trong sạch.
Một người đàn bà ở Californie mà tôi xin giấu tên, nếu biết bí quyết ấy thì chỉ nội trong 24 giờ là gột hết nỗi lầm than khổ sở của mình. Bây giờ, mỗi lần lo nghĩ về một điều gì không sao thay đổi được, tôi nhún vai nói: "Quên nó đi". Bà thắng bác sĩ Adler, vì thâu được kết quả nhanh gấp 14 lần.
Không có ai dơ tay cả. Các tín đồ bèn giảng cho y hay rằng họ nhận thấy hễ người bệnh làm một chút thì bệnh tình bớt đi, vì thần kinh của bệnh nhân được an tĩnh. Sau cùng lương tri nhắc tôi rằng lo lắng như vậy vô ích, và tôi kiếm ra một phương pháp để giải sự ưu tư đó.
Chính ông đã khám phá ra rằng một câu trả lời hoà nhã có thể làm nguôi cơn giận của một người. Nhưng các huấn luyện viên gìa gấp hai, bà tuổi họ lại không mệt chút nào. Đừng xử sự theo lối thông thường, theo xúc động của bạn.
Hôm đó mưa lạnh mà tôi thấy trời rất đẹp. Ông thuật với tôi rằng hồi thiếu niên, ông hết sức ước ao được yêu chuộng và lừng danh. Khi tôi hỏi bà Speer rằng một người đàn bà nấu nướng khéo, những lúc rảnh, có thể kiếm tiền bằng cách đó tại một châu thành trên 10.
Không còn cách nào khác, tôi tỏ vẻ làm đúng chỉ thị của chúng. Rất ít người tàn ác xấu xa lắm. Howell đã bắt chước Benjamin Franklin.
Bạn nên nhớ rằng nhờ ai chỉ bảo tức là gián tiếp khen họ: Họ có thể phồng mũi được đó. Nếu không bị loà, rất có thể ông Milton chỉ thành một thi sĩ làng nhàng, chớ không phải là thi sĩ đại tài như ngày nay, và cũng rất có thể Beethoven đã không đi tới chỗ tuyệt đối của âm nhạc, nếu ông không điếc. "Ít lâu sau ngày được giải ngũ, tôi tự lập cơ nghiệp.
Nếu không có ebook của bác Vvn đó chắc tôi không đủ kiên nhẫn để gõ cả cuốn. Ông và những bọn người giúp việc đã quay phim phóng sự về T. Tôi bỏ bê công việc, lạt lẽo với bạn bè, phó hết thảy cho dòng nước chảy xuôi.
Sự nghiệp hiển vinh của Helène Keller chắc chắn nhờ vì bà vừa mù vừa điếc. Nhưng trái lại, ông thì bình tĩnh, lạ lùng. Đọc xong rồi, chắc bạn muốn nhảy qua chương sau liền.
Cứ mỗi ngày chỉ làm việc 12 giờ thì suốt đời tôi cũng làm được nhiều việc lắm rồi. Năm 1932, bà sống trơ trọi trong một căn nhà có ba phòng. Tôi bận dạy học đến nỗi không có thời gian và cũng không có cả ý muốn kiểm soát phương diện tài chánh của công cuộc kinh doanh đó.