Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn.
Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.
Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.
Mọi thứ vẫn như thế. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)
Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Mọi người ai cũng lo cho tôi. Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian.
Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.
Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Cái này họ cũng nhầm. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê.