Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Mà còn thua trắng về tài năng.
Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. Tua nhanh thôi, mệt rồi.
Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Nó muốn khám phá tôi. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được.
Có điều, em chã thích. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.
Bố bảo: Đáng xem thật. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.
Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Xung quanh chỉ có đổ nát. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.