Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Biết chỉ để biết mà thôi. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.
Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.
Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết.
Cái đó phải tự do chứ ạ. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được.
Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần.
Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.
Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.
Tôi làm trong năm phút. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Một điều rất hệ trọng. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.