Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao. Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn. Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.
Sau khi đã suốt ngày gắng sức lo cơm, áo, tự nhiên óc ta muốn suy nghĩ. Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương. Khi óc ta thấm nhần chân lý chủ yếu này là không có gì xảy ra mà không có nguyên nhân thì chẳng những trí óc ta mở-mang thêm mà lòng ta cũng rộng rãi hơn.
Browning, viết bằng thơ, và chứa nhiều chất thơ cực đẹp. Cho nên khi khởi sự công việc vĩ đại là sống một đời đầy đủ, dễ dàng với 24 giờ một ngày, chúng ta nên hết sức tránh mọi rủi ro trong những bước đầu. nhưng tôi khuyên bạn, lúc đầu, có thể cứ hai đêm một lần, bỏ ra giờ rưỡi vào một công việc quan trọng là luyện trí.
Kiên tâm thì không khi nào thất bại. Tôi phải kể lể việc riêng như vậy để khỏi bị buộc tội làm thương tổn quyền lợi của các nhà báo, khi tôi chống thói đọc báo trên xe buổi sáng. Ông miễn cưỡng làm việc, càng trễ chừng nào cành hay; và vui vẻ đứng dậy ra về, càng sớm chừng nào càng tốt.
Đó, thái độ của thầy phải như vậy. Người ta phàn nàn thiếu năng lực tập trung tư tưởng, không ngờ rằng năng lực đó có thể luyện được. Thưa bạn, tôi nhiệt liệt lập lại rằng tôi viết cho bạn đấy.
Vậy bạn nên để, chẳng hạn, từ 9 giờ đến 11 giờ rưỡi để làm một việc mất giờ rưỡi. Vật gì cũng xét với tinh thần đó thì đâu đâu ta cũng thấy cái đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống. Bạn bảo: "Được, cứ cho rằng tôi chịu gắng sức để chiến đấu, rằng tôi đã suy nghĩ kỹ và hiểu kỹ những lời nhận xét có giá trị của ông, thì tôi phải bắt đầu bằng cách nào đây?".
Và cũng không có hình phạt. Cho nên tôi khuyên bạn có đọc tiểu thuyết thì không nên đọc trong giờ rưỡi đó. Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần.
Người ta không phải lúc nào cũng gắng sức hoài được". Vậy bạn phải tiến chầm chậm. Bạn bảo ngày của bạn đầy công việc rồi, đầy đến tràn trề ra ư? Bạn bỏ ra một ngày đến mấy giờ để lo vần đề cơm áo? Bảy giờ, phải không? Và mấy giờ để ngủ? Bảy giờ nữa ư? Tôi xin tính thêm hai giờ nữa cho rộng rãi.
Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào. Bây giờ chúng ta kiểm điểm lại xem mỗi ngày để dành thì giờ được bao nhiêu. Muốn xiết chặt ngay vấn đề tiêu dùng thì giờ, tôi lựa trường hợp một cá nhân nào đó để xét.
Các triết gia đã giảng-nghĩa không gian mà không giảng nghĩa thời gian. Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích. Xin bạn đừng tỏ vẻ mỉa mai khi nghe hai tên ấy.