Có bao giờ bạn tự hỏi: "Sao mình ko giữ nó trong tay?!". Sau khi nghe xong câu chuyện vị ni cô im lặng một chốc, trầm ngâm rồi sau đó mỉm cười và nói với Chíp: Tuy cùng là con gái nhưng tính cách của chúng tôi hoài toàn trái ngược nhau.
Mỗi khi cảm thấy buồn cô thường dạo thuyền trên sông Cam và ngắm nhìn thành phố có bề dày lịch sử bật nhất nước Anh này, đặc trưng nhất là Một người gần lại thấy thật xa. Nghe có vẻ kinh nhỉ?!
– Bác Hùng nói, giọng nghiêm trọng. Chẳng muốn nói gì nhưng luôn mong chờ sự thấu hiểu và cũng dễ dàng thấu hiểu người khác mà chẳng đợi phải nói nhiều. Lấy hy vọng chuộc những trắc trở bạn sẽ lời được hạnh phúc.
Ông luôn tìm kiếm sự hoàn hảo trong kiến thức nhưng không bao giờ có thể đạt được, mặc dù ông đã làm việc và nghiên cứu cật lực cho đến những giây phút cuối cùng của đời mình. " Bất cứ ai cũng đều có một nét riêng, một khả năng tiềm ẩn đáng để tự hào và tự tin thể hiện. Trong phỏng vấn xin việc, đặt biệt là khi chưa có nhiều trải nghiệm, bạn đừng bao giờ cố đặt ra một mục tiêu rằng nhất định phải làm được ở chỗ này hay chỗ kia vì điều đó sẽ vô tình tạo ra áp lực cho bạn trong buổi phỏng vấn, chưa kể đến tâm trạng không vui nếu chẳng may thất bại.
Có những người thích ở nơi đông người mới nghĩ ra nhiều thứ. " Bỗng có một cánh tay phía cuối lớp đưa lên:" Cô ơi, cho con nhỏ một xíu, một xíu xiu thôi được không ạ. Nhưng vào thời điểm này thì không còn tiệm nào mở cửa nữa.
Hôm bữa anh ấy gửi tin quá trời mà mình không trả lời, chắc anh buồn lắm, nhiều khi còn lầu bầu nữa, biết mà… Nhưng mình cũng không biết tại sao nữa, như có cái gì đó nghẹn lại, nữa biết trả lời, nữa không muốn. Ngồi nhìn mẹ nhào bột bánh, Bông hỏi : "Mẹ à, Tết này sao bố không về với mẹ con mình?". Là người ít nói nhưng lắm lời.
Trước ngày cô ra đi họ đã có một buổi “hẹn hò kỳ lạ”. Nếu bạn có nhiều ý tưởng khi đang. Cùng đánh thức chính mình nhé! ^_^
Một người quen dửng dưng rất lạ. Một vĩ nhân thì có gì khác với những người thường?. Mỗi lần có một món đồ nào của tôi vô tình lọt nhằm vào "địa phận" riêng của chị ấy thì y như rằng lại có một trận khẩu chiến xảy ra.
"Người gì đâu mà hay cộc, thấy ghét!" - tôi vẫn thường nói như thế mỗi khi phải nhắc đến chị ấy. Lúc đầu họ còn thường xuyên nhắn tin, chat và gọi điện tâm sự với nhau về những chuyện sinh hoạt và học hành. Một câu truyện rất ngắn, rất bình dị, để nói về một mảnh đời rất nhỏ, rất bình thường nhưng lại là ước mơ rất lớn, rất xa vời từ một góc khuất nào đó của xã hội.
- Cặp mông đáp lại: Cậu nói thế thì cảnh sát và tù nhân đều yêu nhau cả sao?! Tình yêu phải bắt đầu từ lúc hai người chuyển chỗ ngồi từ đối diện sang song song. Đi đến đâu bạn cũng có thể dễ dàng bắt gặp, ra đường thì gặp cô Bụi, vô nhà thì gặp bác Bồ Hóng và Mạng Nhện, thậm chí không cần phải làm gì ngoài việc ngồi yên một chỗ thì chỉ sau một thời gian ngắn bạn sẽ có cơ hội được diện kiến một trong những thành viên gần gũi với con người nhất trong dòng họ nhà Dơ – là Ghét. Mỗi buổi sáng cuối tuần không còn có ai chịu trận chung cái tội ngủ dậy trễ, tranh luận về một bộ phim hấp dẫn hay cùng vào siêu thị mua và chia sẽ những món "bí kíp" làm đẹp của con gái.