Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Tôi cũng không phản đối đâu. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề.
Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.
Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược.
Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo.
Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn.
Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình.
Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy.
Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Ôi, cuộc đời của bác tôi. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long.