Nó giống như chiếc đồng hồ bị hỏng. Một sự khác biệt không nhỏ tí nào. Còn sau đó thì anh chỉ muốn bật ti vi lên xem trong giây lát rồi đi ngủ.
Thật ra, chính tôi mới là người gây ra những việc đó. Và khi nhân viên đạt được thành công trong công việc, cậu mới có cơ hội nhận ra những nỗ lực của họ, khuyến khích họ phát huy năng lực của mình. Bất kỳ học viên nào từng tham gia khóa học của tôi cũng đều cảm thấy bớt căng thẳng hơn trước.
- Lại Jennifer nữa sao? Cậu không đùa đấy chứ! Sao cậu cứ hay gặp vấn đề với cô ta thế? Tớ vẫn không thể hiểu được. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết.
- Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. Càng lớn, họ càng giống nhau như đúc, hệt như hai anh em sinh đôi, từ ngoại hình cho đến dáng điệu. - James này, chính Jennifer đã giúp tớ quản lý tốt hơn.
Tôi gọi cậu vì muốn trao đổi với cậu vài điều về dự án vừa rồi tôi đã giao cho cậu. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. - À há, - James thốt lên, rồi anh đập mạnh lòng bàn tay xuống mặt bàn làm Josh giật thót người.
James nghe nói sếp của Jones là một người rất vui tính. Vì sao anh vẫn gặp rắc rối sau khi đã rút kinh nghiệm rất nhiều so với những ngày đầu làm quản lý? Anh đã thiếu sót điều gì kia chứ? Tại sao vấn đề ủy thác công việc cho nhân viên lại phức tạp đến thế? Anh phải làm gì mới có thể tiên liệu hết những khó khăn có thể xảy ra? Hàng chục câu hỏi cứ xoay tròn trong đầu James. Josh đã kể lại tất cả, kể cả những chi tiết mà ngay cả James cũng không nhớ.
Khi đã chuẩn bị xong, James gặp từng nhân viên để giao việc cho họ. - Thật sao? Nếu tớ làm thế thì liệu sự việc có dễ dàng hơn không? - Jones nhíu mày hỏi. Tôi tin rằng những chuyện như thế này sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Và tôi đã nghe theo lời khuyên của họ. Chỉ đơn giản là vì họ có cùng những sở thích và thấy vui khi cùng thể hiện những điểm tương đồng đó mà thôi.
"Tôi làm ông thất vọng ư?", cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. Anh để ý thấy nhân viên của mình cười đùa nhiều hơn. Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình.
Anh đã trao đổi với Josh rất cụ thể và rõ ràng về những yêu cầu công việc và Josh cũng đã rất hiểu những mong muốn của anh. Anh thành thật chia sẻ với Jones những sai lầm mà các nhân viên của mình đã gây ra. Làm thế nào điều này có thể xảy ra nhỉ? Anh đã hết sức cẩn trọng cơ mà.