Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.
Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.
Định kiến tàn sát sự phong phú. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.
Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.
Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác.
Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình.
Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.
Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do.
Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.
Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có.