Jav Miura

Em gái vú đẹp và lão chủ nhà số hưởng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Có điều, con đường thì khác. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.

    Ngồi nghe giảng và chép bài. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. What I fell what I know never shine through what Ive known

    Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.

    Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Tôi bảo: Chào chú. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.

    Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Bao người làm được sao mi không làm được.

    Tôi không muốn đi đâu cả. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra.

    Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.

    Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.

    Cháu thấy bác tội lắm. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.

    Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap