Shakespeare (một thi hào nước Anh) nói: "Không có chi tốt mà cũng chẳng có chi xấu; xấu tốt đều do tưởng tượng mà ra cả". Ai cũng thèm khát được người khác quý mến, hiểu biết và thương hại mình nữa. Tỏ ra rằng ta tin nơi tài năng họ, rằng họ có tài mà họ không ngờ.
Trong bài đầy những câu tươi tựa hoa, như những câu này: "Tôi lấy làm vinh dạ được ở trong nhóm anh em, tôi đã lại thăm gia đình anh em, chúng ta gặp nhau ở đây như những bạn thân. con ngủ, má đỏ kề trên tay, tóc mây dính trên trán. Các bạn thử tưởng tượng điều đó! Thợ vừa quét xưởng vừa phấn đấu để đòi hỏi này nọ.
Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. "Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn. Đây là một thí dụ khác.
Khi chúng tôi tới Paris, lúc ấy ông có mặt tại đó, ông tiếp đón chúng tôi và tự lái xe đưa chúng tôi đi coi châu thành nữa. Tôi biết một người đã làm giám đốc một công ty bảo hiểm lớn từ 15 năm rồi. Ông Webb sau này kể lại: "Khi trông thấy chúng tôi, bà ta đóng mạnh cánh cửa lại một cái rầm ngay trước mũi chúng tôi.
Pullman chú ý nghe, nhưng chưa tin hẳn. Chúng ta cũng vậy, lần sau có muốn "xài" ai, hãy rút tấm giấy 5 mỹ kim ở trong túi ra mà ngắm hình Lincoln trên đó rồi tự hỏi: "ở vào địa vị ta, Lincoln xử trí ra sao?" và muốn sửa đổi người, ta hãy sửa đổi ta trước đã. Ông thân ông làm thợ rèn và hồi nhỏ ông học ít lắm.
Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée. Tôi tự nhủ: Bây giờ là lúc nên đem thi hành khoa học mà ta đương học đây. Nhất là những người bán hàng thường mắc tật đó nhiều lắm.
Tức thì mặt trời biến sau đám mây và gió bắt đầu thổi mạnh như bão. Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy. Bạn cho là "lố bịch", là vô lý ư? Cái đó là quyền của bạn.
Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ. "Hồi trước, mỗi lần ông ấy ra tỉnh tôi thường mời ông dùng bữa trưa với tôi. Phương pháp đó tuy kém kín đáo, nhưng tâm lý thật sâu sắc.
Gặp mặt ông, tôi liền xin ông cho coi vật quý đó. Rồi hãng dùng phương pháp này để thâu những số tiền đó. Năm mươi năm trước, một đứa nhỏ 10 tuổi làm việc trong một xưởng ở Naples.
Đã đành, bạn có thể chĩa súng sáu vào bụng một người qua đường mà bắt người đó phải cởi đồng hồ ra đưa cho bạn. Bạn cho là "lố bịch", là vô lý ư? Cái đó là quyền của bạn. Nhưng tôi biết một nhà xuất bản nọ tìm được một tiểu tiết nào để chỉ trích thì thích lắm.