Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu.
Nhưng nước mắt không nghe tôi. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Về trả vay, cho nhận. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng.
Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại.
Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.
Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Cơ bản là không muốn lắm.
Dừng lại vẫn là chơi. Có lẽ mình nên im lặng. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy.
Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Mà lại nghĩ về con người. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người.
Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Bây giờ là 12h26 đêm.
Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.