Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Là người thì nên thế.
Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa.
- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Cô gái bảo: Vô duyên.
Mất thương hiệu hơi bị phiền. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống.
Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai.
Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Em sẽ thôi là một sinh linh.
Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.
Cần quái gì sự thật và lí do. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.