Cớ gì mà không dám nói. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới.
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân. Suy ra bạn sai và bảo thủ. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành.
Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Cớ gì mà không dám nói.
Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.
Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.