Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm.
Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc.
Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Thứ mà tôi hay bẻ bai.
Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.
Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều.
Mất thương hiệu hơi bị phiền. Vào ngủ tiếp đi con. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.
Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…
Đó là một niềm an ủi. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.
Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Thật ra, một ngày của bạn không dài.
Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.