Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Hãy bắt tôi, nếu có thể.
Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không.
Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.
Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.
Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người.
Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Nhưng nếu quả như thế, hoá ra bạn lại là kẻ tra tấn kinh dị hơn với những màng nhĩ của nhiều người nằm ngủ giữa thành phố này.
Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.
Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.
Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.
Và đây là lần thứ hai tôi khóc. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.