Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Tôi viết theo ông ta. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.
Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.
Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.
Chậc, kể ra dài phết. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.
Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Bạn còn phải sống dài dài. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Mà đời người thì có mấy đâu.
Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.