Cậu lại viết thư hỏi đại tướng Grant xin cho biết những chi tiết trong một trận mà đại tướng cầm quân. Bài diễn văn bắt đầu như vầy: "Ngày hôm nay là một ngày vinh dự trong đời tôi. Nhưng má nó, một người nhà quê nghèo an ủi nó, ôm nó vào lòng, bảo rằng bà tin chắc nó có tài và đã thấy nó tiến tới rồi.
Chú hiến binh đó chỉ là một người như những người khác; muốn tỏ cho người ta thấy sự quan trọng của mình. Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó. Tất nhiên là chúng tôi mang ơn ông lắm và hết lòng tìm cách gởi hàng cho ông được mau chóng.
Tôi tự thấy xấu hổ". Ông Hurock hứa làm như va muốn, và sau cùng dắt con "ngựa con bất kham" đó ra sân khấu để được hoan hô như vũ bão như mọi tối. Lời cầu xin cuối cùng của ông là đừng để ông thấy mặt vợ ông.
"Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của họ". Kết quả thiệt khác hẳn với lần trước. Vậy đứa nhỏ muốn gì? Chẳng cần phải là nhà trinh thám đại tài cũng đoán được.
Và từ đó hai người thành cặp tri kỷ cho tới khi ông Eastman mất. Tôi bênh vực những phương pháp đó. Ông C bèn kéo ghế mời ngồi, rồi trong một giờ đồng hồ ông diễn thuyết về những cái lợi buôn bán ở làng Queens.
Vậy, muốn sửa đổi một người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ: Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa. Nhưng, Emerson nói, "lễ phép tức là phải chịu nhiều hy sinh nhỏ".
"Sau này, khi con trai ông ta sinh; ông lấy tên Detmer của tôi đặt tên đệm cho con ông và ông còn là bạn thân và khách hàng của chúng tôi cho tới khi ông từ trần hai mươi hai năm sau". Phải, Eugénie cũng có thể kêu Trời như Job "Ghét của nào, Trời trao của đó". Hơn nữa, bạn sẽ tiến được một bước lớn trong nghệ thuật dẫn đạo người.
Chúng ta tự bào chữa rằng như vậy lâu quá, mà công việc ta bề bộn quá. Khi biết chắc rằng chúng ta có lý, chúng ta phải ráng ngọt ngào và khéo léo tỏ ý kiến của ta với người khác. Đó là một sự rất đáng tiếc.
Ông cũng hiểu vậy chứ? Chỉ những đại tướng thắng trận mới có thể đòi làm nhà độc tài được. Đi xe lửa, xe ngựa, xe hơi, tàu thủy. Tại sao vậy? Tại ta được tự đắc rằng đã thành thật và can đảm tự thú.
Một hôm tại tòa án, khi đứng làm chứng cho một người bạn, một ông luật sư nói với ông: "Thưa ông, tôi biết rằng ông là một trong những văn sĩ nổi danh ở Mỹ, có phải không ạ?". Và ngạc nhiên làm sao, ông ưng liền, lại còn cho tôi nhiều hơn số tôi muốn nữa. Vậy quy tắc thứ 4 để sửa lỗi người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ là: "Đừng ra lệnh.