Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác. Ta thấy đã đủ ớn rồi. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện.
Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Bạn ghét sự đợi chờ. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.
Làm gì có lí do gì mà khóc. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.
Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Cậu em kia, là một người tốt. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.
Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Hoặc biết nhưng không rõ.
Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.
Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.
Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.