Luôn nắm rõ và khẳng định lại vấn đề. Khi ấy ông là đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc. Hãy làm chủ những gì bạn thật sự muốn diễn đạt.
Trong đó ông đặc biệt nhấn mạnh: Hãy hỏi những điều mà người ta thích trả lời. Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn… Bạn có sợ thất bại khi điều khiển một cuộc họp? Shakespeare từng viết: Brutus thân yêu, cuộc họp của chúng ta dở không phải lỗi tại nó.
Khi còn trẻ bà từng gặp mặt tổng thống Abraham Lincoln. Rồi chúng ta đưa anh về nhà giữa một cơn mưa tầm tã… Nhưng tôi để ý nghe thấy dường như lời phủ nhận này chả quyết liệt chi cả.
Giọng nói rất quan trọng vì nó thể hiện một phần nào đó con người bạn, sự khác biệt của bạn với người khác. Và tôi sẽ cố gắng làm hết mình, thật chí còn thích thú nữa chứ sao. Nói như thế thì có vẻ ôn tồn và giữ kẽ quá phải không? Nhưng nó an toàn bạn ạ.
Chúng đâu phải là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng thiên vị khi nhìn. Không có gì khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn khi suốt bữa tiệc phải nhúc nhích trong một cái bàn chật hẹp. Sau đó là lời giới thiệu làm tôi muốn thót tim: Và bây giờ, người sẽ nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ, xin trân trọng giới thiệu, Larry King!
Cả Regis và Kathie Lee đều hoàn toàn biết rằng việc này không có gì sai cả. Tại sao anh ấy có thể làm cho mọi người cười mà không phải là tôi hay là bạn? Vì Rickles đã biến sự khôi hài thành bản năng thấm sâu vào máu thịt. Bản năng sẽ mách bảo bạn nên nói cái gì và cái gì không nên nói.
Tôi hỏi anh ta: Giả sử ngay bây giờ có năm chiết máy bay quân thù trước mặt chúng ta và ở dưới kia tôi có một chiếc máy bay, anh có dám leo lên không? Nhưng vào buổi tối đến chương trình của tôi thì Jim lại xỉn quắc cần câu. Và nhiệm vụ của các đài phát thanh và truyền hình là tổ chức những chiến dịch thu góp tiền của.
Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Một kế hoạch ngốc nghếch nhưng không hề ác ý. Cái chính là nó sẽ giúp bạn nói một cách tự tin và hiệu quả.
Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Cách nói ôn tồn hòa nhã sẽ tạo độ tin cậy hơn là sự bộp chộp nhanh nhẩu. Vì đôi khi sự im lặng còn đáng giá hơn hàng ngàn câu nói.
Vẫn không sao mở miệng được! Việc này cứ lặp đi lặp lại đến ba lần. Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Nên nói những gì? Hãy kể về những kỷ niệm, những ký ức còn đọng lại về người quá cố.