Thi thoảng viết nhưng không tiện. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó.
Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Để không khóc, phải cười thôi. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.
Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.