Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. Mọi người bảo bạn hiền lành. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.
Tôi không hề phản đối. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.
Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.
Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Tôi chốt trong, không thưa.
Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Hoặc biết nhưng không rõ.
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì.
Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt.
Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật.