Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Mọi thứ vẫn như thế.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Thi thoảng chúng bay rợp trời.
Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Không chung chung như những nhà mị dân. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi.
Thế giới đầy rẫy những hận thù. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái.
Hoặc có nhưng không nhiều. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.
Êm dịu và hoang vắng. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự.
Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại.