Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy.
Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm.
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái.
Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Cái bút này vỏ kín như bưng. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác.
Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Có ai mất xe lại thế không. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông.
Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Hãy bắt tôi, nếu có thể.