Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Tôi muốn thi xong được để yên. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng.
Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng.
Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết.
Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.
Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.
Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Tôi tống vào thùng rác. Không được đâu cậu ơi.
Bác cũng bị đau chân. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.