Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Bạn chưa làm được gì cho họ. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt.
Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.
Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Chà, ta thua hắn, có lẽ. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này.
Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…
Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.
Tóm lại là không được bi quan. Tiếc là tôi không phải quí khách. Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra.
Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.