Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Tiếng máy của mình đã tắt. Người lớn thật buồn cười.
Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Muốn được tin tưởng một lúc.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Cũng có thể họ không tìm thấy. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.
Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Lát sau, thằng em đi vào.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến.