Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.
Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.
Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Nhưng em thèm được khỏe lại. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.
Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.
Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.
Người bảo người là ác. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.
1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…
Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi.