Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn.
Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Bố mẹ con cũng buồn. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm.
Tôi kém nhất khoản này. Chưa nổi, đồng chí ạ. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.
Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Chẳng cần gì nữa cả. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.
Hoặc tôi chuyển lớp. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại.
Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí).
Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.
Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.