Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Nhà văn nhìn vào mắt nàng.
Mọi thứ đều không mới. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.
Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Cuối mùa lại ra đợt mới. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc.
Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn.
Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.
Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Mẹ, tôi và một người quen.
Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.
Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng.
Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.
Nhưng bác ta không tin. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ.