Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.
Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.
Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Đó là mong muốn của cá nhân bạn.
Làm một bài thơ dở để được khen. Màu xanh của bể bơi. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Tôi biết ông rất yêu vợ.
Rồi lại êm êm lan ra. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Lát sau tôi lẻn xuống. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.
Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Còn bao nhiêu cái để khám phá.