Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình).
Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém.
bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Rất rối rắm và hoang mang.
Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Đừng nhầm bạn với tôi.
Như bình mình chẳng hạn. Người rỗng như không có lực. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Rồi đau và chấp nhận đau.
Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Đừng sa sầm mặt như thế.