Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Tốt hơn là nên nhập vai.
Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Ông anh chuyển sang bể nóng. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.
Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.
Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Phố phường quanh nhà lại bình thường. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.