Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Bởi bạn là người sòng phẳng.
Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Và thế là xảy ra những thảm trạng.
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Đời sống cần những đột biến. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy.
Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều).
Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.
Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên.
Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.