Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Đúng là thân làm tội đời! Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.
Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo.
Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.
Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Đây là một sự tham lam. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.
Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.
Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Và cũng thật dễ hiểu.
Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Sự im lặng cũng rưa rứa. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.