Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.
Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Không phải học con phải về đây ngay chứ. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng.
Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.
Có lẽ mình nên im lặng. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.
Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.
Mình rất sợ phí thơ. Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.
Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.