Sự sợ hãi mong muốn của anh cuối cùng đã được khẳng định: "Ta sẽ không bao giờ gặp may mắn. Chúng phủ xuống con đường mà Nott đang phi ngựa về thành lẫn chỗ mụ phù thủy Morgana nham hiểm. Vì vậy hãy giữ im lặng và đi đi.
Chàng đi rất khẽ, rất khẽ nhưng đột nhiên chàng vô tình dẫm phải một con ốc sên vàng làm nó ré lên một tiếng thất thanh. Tôi không bao giờ trì hoãn công việc của ngày hôm nay sang ngày hôm sau. Đừng tin vào những ai đang cố bán hay truyền nó cho bạn.
Vì thế Nott lên tiếng chào bà: Nhưng cuối cùng khi tôi đã có thể thực hiện được ý tưởng này thì lại không còn đủ tiền nữa. Chàng thấy rằng thần Gnome đã nói thật, và phù thủy Merlin cũng chẳng hề nói dối.
Chàng chỉ cảm thấy như vậy là đúng. Thỉnh thoảng anh cũng tình cờ gặp phải những cây độc đáo,quái lạ mà anh chưa từng nhìn thấy trước đây. Ngay khi thấy Nott, con chim lập tức bay đi.
- Nhìn kìa! Một trong hai hiệp sĩ đi tìm sự may mắn đã đến đây! Bốn ngày qua các ngươi là chủ đề chính bàn tán trong khu rừng này đó. - Mới đầu tôi đi rửa xe. Ngươi không biết là ta biết mọi loài cây trong khu rừng này sao? Ngươi không biết là tất cả các cây trong khu rừng này đều liên lạc thường xuyên với nhau qua các lá cây của chúng hay sao? Thông tin được truyền đi nhanh chóng qua các nhánh cây đan xen lẫn nhau.
Ta đã hơn hai ngàn năm tuổi rồi. Tôi luôn có trách nhiệm về tất cả những việc diễn ra quanh mình. Chúng nở ra hàng trăm cây, đủ mang lại may mắn quanh năm.
Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Đất ở chỗ cây bốn lá mọc luôn cần trong tình trạng đầy nước. Giờ đây, anh chỉ chăm chú vào mỗi một điều: căng mắt tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào giúp anh tìm thấy cây bốn lá.
Những lời thần Gnome đã nói vẫn còn ám ảnh anh. Nhưng tôi không nghĩ sự thành công của cậu chỉ hoàn toàn là nhờ vào bản thân cậu mà thôi. Tuy nhiên hắn cũng đã đạt được mục đích của mình là làm cho mọi người không để ý đến khu vườn của hắn ta.
Và "điều gì đó" chính là tạo ra những điều kiện cần thiết để đảm bảo rằng những cơ hội - điều mà ai cũng có - không chết dần chết mòn như những hạt giống rơi trên mảnh đất khô cằn. Nó thật xấu xa! Đó là thứ đáng khao khát nhất nhưng cũng khó có được nhất trên cõi đời này. Tôi không nghĩ là mình đã sáu mươi tuổi rồi.
Ta đã hơn hai ngàn năm tuổi rồi. - Tôi không còn biết phải làm gì nữa. May mắn phải do chính người đó tạo ra.