Nhưng tại sao cuối cùng túi tiền của mọi người vẫn xẹp lép như nhau? Vậy các bạn có bao giờ thắc mắc về vấn đề chúng ta thường gọi là “những chi tiêu cần thiết trong cuộc sống hàng ngày" không? Đánh giá điều này như thế nào tùy thuộc vào các bạn. Cư dân Babylon là những nhà tài chính, những thương gia giàu kinh nghiệm.
- Tôi không tin các ông chủ muốn đánh chết những nô lệ làm việc siêng năng và cần mẫn. Cháu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trả hết ơn của ông khi ông kể cho cháu nghe bí quyết thành công của ông cháu, và hết lòng giúp đỡ cháu. - Một khởi đầu hay đấy! – Arkad ủng hộ.
- Ông nội của cháu không bao giờ làm như vậy. Số tiền tăng lên tỷ lệ thuận với thời gian - bạn cho vay càng lâu thì sau này số tiền thu về càng lớn. Vào buổi trưa, Godoso tiết lộ với ông, người buôn nô lệ đó không lưu lại ở đây quá hai đêm.
Khi con lạc đà chở ông tiến thẳng vào sân nhà của ông Nana-naid, ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ông Arad Gula đang đợi ở đấy. - Bất cứ ai cũng có thể bị biến thành nô lệ. Một số người lặng im, bởi vì họ không hiểu được ý nghĩa câu chuyện của ông Arkad.
Aggar đành phải đi vay. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bà Sira cưỡi trên lưng con lạc đà do tôi dắt đi phía trước, còn người hầu gái ngồi trên con lạc đà thứ hai và đi phía sau. Thân xác rã rời và kiệt quệ, đôi môi nứt nẻ và rướm máu, lưỡi khô khốc và sưng phồng, dạ dày trống rỗng… đối với tôi không còn quan trọng nữa.
- Trong suốt bao năm qua, tôi chưa hề suy nghĩ về điều này. - Tể tướng nói phải đấy. Ông Algamish nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ và điềm tĩnh, sau đó ông hạ thấp giọng và nhấn mạnh từng tiếng một:
Hôm ấy, đích thân ông Nomasir đã chọn mua những tấm thảm tốt nhất và có màu sắc vừa ý với ông ta. - Ừ, mọi người bị tròng vào cổ những khoen đồng rất to và dưới chân bị xích lại với nhau bằng một sợi dây xích dài nặng trịch. - Bạn thân mến, ai là người có thể lên kế hoạch chi tiêu cho bạn?
Nhưng cuối cùng, tôi rất vui mừng vì đã hoàn thành công việc vào lúc bình minh. Tài liệu khai quật được cho biết họ là những người đầu tiên biết sử dụng vàng bạc làm phương tiện trao đổi, biết dùng những tấm thẻ ghi nợ, hoặc ghi nhận tài sản sở hữu của mình. - Xin làm ơn, thưa quý ông! – Ông ta khẩn khoản.
Hiện nay tôi đã rất thông thạo việc buôn bán, nhất định tôi sẽ cố gắng làm việc để kiếm nhiều tiền. Cứ từ sáng sớm đến tốt mịt, tôi chỉ biết đầu tắt mặt tối đóng những chiếc xe ngựa sang trọng cho những người giàu có và nhẫn nại chờ đợi, mong ngóng trời đất ngó tới công khó nhọc của mình để một ngày nào đó cho tôi được giàu có như họ. Anh ta không hề biết rằng, dịp may không chờ đợi một kẻ chậm chạp nào cả.
- Không! – Anh ấy không thể làm được những điều đó đâu. Ông chỉ tay về phía ba ông lão đang cày ruộng và nói với Hadan Gula: - Hay là anh cũng không biết? – Ông nài nỉ.